Thất Hôn
Chương 60
Trans: Thiên Thiên
Sau khi nghe Tô Hảo nói xong, chú Đường vẫn có chút lo lắng, ông nói tiếp: “Hảo Hảo, phiền con xem có chuyện gì thì báo lại với chú một tiếng, ngoài kia có chuyện gì khó khăn nó cũng giấu chú, hai ngày rồi chú mới biết chuyện này, vất vả cho con rồi.”
Thấy được sự lo lắng của chú Đường, cô nói: “Vâng ạ, chút nữa con sẽ gọi lại cho chú sau ạ.”
“Cảm ơn con.” Chú Đường cẩn thận nói.
Sau khi tắt máy, Tô Hảo múc một thìa kem, cô nói: “Anh nghe thấy chưa?”
Vẻ mặt Chu Dương không vui, anh dựa vào ghế: “Bắt buộc phải đi sao?”
“Em chỉ đi thăm thôi.”
Nghe vậy Chu Dương nói: “Không được đi.”
Tô Hảo nhìn anh.
Cô lại múc một thìa nữa đưa tới trước miệng anh, Chu Dương dùng đầu ngón tay đẩy cổ tay cô ra, thấy thế Tô Hảo cũng dừng lại tự mình ăn, nhưng ngay sau đó Châu Dương lại đổi ý.
Anh nắm lấy cổ tay cô, tiến lại gần ăn một miếng, lạnh lùng nói: “Anh nói không được đi.”
Tô Hảo: “Phải đi. Trước kia chú Đường đã giúp đỡ em rất nhiều.”
Bố mẹ Đường Nhuệ vô cùng tốt bụng, cả em gái của anh ấy cũng vậy, họ đều là người tốt.
Sắc mặt Chu Dương trở nên u ám, anh lấy thìa từ tay Tô Hảo rồi múc một thìa đút cho cô, Tô Hảo cũng không từ chối, cô há miệng ăn, thấy vậy Chu Dương nheo mắt lại nói: “Ngọt như vậy mà không thấy ngấy à?”
Tô Hảo cười, đuôi mắt cong lên.
Mắt cô ngấn nước.
Chu Dương nhìn thấy liền bối rối.
Sau khi giải quyết xong xuôi, hai người cùng xuống lầu, cậu nhân viên trông xe lái xe đến dừng trước lối vào tòa nhà, tòa nhà này mở để kinh doanh nên trong sảnh chỉ có lẻ tẻ vài bóng đèn, nhân viên lễ tân đều đã tan làm. Cửa chiếc xe Bentley đen mở ra, đèn bên trong tự động bật sáng, sau đó Tô Hảo ngồi vào trong.
Chu Dương đột nhiên cúi người xuống, cầm lấy bàn tay đang kéo dây an toàn của cô rồi hôn lên môi cô, hai người cứ giữ mãi tư thế này, anh còn ấn vào chốt bên cạnh để ghế hạ về sau khiến cả người Tô Hảo ngả ra. Cô co người lại bám vào bả vai anh, còn anh vừa hôn vừa thắt dây an toàn cho cô.
Động tác có chút thô bạo, sau đó bờ môi mỏng từ từ di chuyển qua gò má rồi đến trước cổ.
Tô Hảo đẩy anh ra.
Lúc này cô thấy hơi căng thẳng.
Anh cắn một cái thật mạnh.
Tô Hảo đau đớn thở d ốc rồi đánh anh một cái, Chu Dương lùi lại phía sau, trong bóng tối những ngón tay mảnh khảnh của anh sờ lên cổ áo của cô. Anh nhìn dấu hôn ấy, đôi mày khẽ cong lên, nhẹ nhàng buông lỏng tay, lại đặt một nụ hôn lên giữa trán cô rồi mới chỉnh ghế lại như ban đầu.
Mặt Tô Hảo đỏ lên như say rượu, cô xoa mặt, nhìn thân hình cao to của anh lùi về ghế xe. Sau đó cô nhìn điện thoại thì thấy chú Đường đã gửi địa chỉ đến.
Tô Hảo nói: “Anh đưa em về nhà trước đi.”
Chu Dương cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, nhìn cô: “Anh đưa em đến bệnh viện, tiện thể xem thử tình địch của mình như thế nào.”
Hai chữ “tình địch” khiến đầu lông mày cô khẽ giật, cô quay đầu nhìn anh, anh chống tay lên trán nhìn cô, đầu ngón tay còn cầm điếu thuốc lá vẫn chưa châm lửa.
Tô Hảo khựng lại, nói: “Ừm.”
Nói xong, cô báo tên bệnh viện.
Anh muốn đi thì cô chiều.
Dù sao người thiệt cũng không phải là cô.
Đường Nhuệ ở Khu nội trú bệnh viện trung tâm, chú Đường gửi tin nhắn thoại qua, hình như anh ấy làm việc quá sức cộng thêm áp lực nên mới phải vào đây.
Giờ vẫn còn sớm, phòng dành cho bệnh nhân nội trú vẫn cho người nhà đến thăm, cả hai người đi thẳng lên tầng 8, phòng của Đường Nhuệ là phòng đơn VIP, Tô Hảo bước đến trước cửa.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, cô thấy Đường Nhuệ mặc một bộ đồ ngủ màu đen nằm trên giường, tay đang truyền nước nhưng vẫn ôm laptop gõ gì đó.
Chu Dương hừ lạnh một tiếng: “Có khi đang giả bệnh.”
Tô Hảo quay đầu lại nhìn anh, anh liền im bặt.
Cô mở cửa ra khiến nó phát ra chút âm thanh, Đường Nhuệ ngẩng đầu lên nhìn qua. Có lẽ anh ấy rất bận rộn, mắt thâm như gấu trúc, thấy Tô Hảo thì ngây ra một lúc: “Hảo Hảo, sao em lại đến đây?”
Tô Hảo mỉm cười: “Em đến thăm anh.”
Nói xong cô đi vào trong.
“Anh không sao.” Đường Nhuệ cảm thấy hơi bất ngờ vì được quan tâm, anh ấy đặt laptop xuống, cầm cây truyền nước định xuống giường thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước vào theo cô. Sau khi thấy rõ là Chu Dương, ánh mắt Đường Nhuệ trở nên lạnh lùng, còn Chu Dương thì xoa nhẹ khóe môi, đặt giỏ hoa quả xuống bàn bên cạnh.
“Vẫn khỏe chứ?” Anh hỏi.
Đường Nhuệ lạnh nhạt trả lời: “Tổng giám đốc Chu có lòng quá.”
Người chặn mọi đường sống của công ty con nhà họ Văn chính là Chu Dương. Tưởng anh ấy không biết sao? Chu Dương mỉm cười khoanh tay dựa vào tường, nói: “Không cần khách sáo, muộn như vậy còn bắt bạn gái tôi đến thăm, anh mặt dày thật đấy.”
Tô Hảo quay sang lườm anh.
Chu Dương mím môi, ngậm miệng lại.
Đường Nhuệ cũng đã thấy chuyện hai người bên nhau trên vòng bạn bè từ lâu.
Trong mắt anh ấy toát lên sự ủ rũ, nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh ấy nhìn Tô Hảo, cô cầm cốc nước trên bàn lên rót đầy rồi đưa cho Đường Nhuệ: “Bác sĩ nói thế nào? Không có vấn đề gì lớn chứ?”
Đường Nhuệ nhận lấy cốc nước, nói: “Không có gì, chỉ là làm việc quá sức thôi.”
Tô Hảo “ừm” một tiếng.
“Vậy thì tốt, chú Đường rất lo lắng cho anh, có chuyện gì cũng đừng giấu chú ấy.”
Đường Nhuệ uống nước xong thì đặt lại cốc lên bàn, quay người lại định nói thì ánh mắt anh ấy bỗng chững lại, dừng trên cổ Tô Hảo, chỗ đó có một dấu hôn màu đỏ vô cùng rõ ràng. Cô vốn rất trắng nên một dấu vết nhỏ cũng dễ thấy, anh ấy ngước mắt nhìn về phía Chu Dương.
Chu Dương khoanh tay, nhướng mày.
Đường Nhuệ vô thức siết chặt mép bàn khiến máu ở bàn tay bị hút ngược lại lên ống truyền.
Tô Hảo thấy vậy vội vàng nói: “Giơ tay lên, nhanh lên, máu bị hút ngược lại rồi.”
Anh ấy nhìn cô, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng, nhẹ nhàng giơ tay lên. Tô Hảo thở phào một hơi, nói: “Nếu anh không sao thì em về trước nhé.”
Đường Nhuệ: “Ừm.”
“Anh tự gọi điện cho chú Đường hay em gọi?”
“Để anh tự gọi.”
Tô Hảo “ừm” một tiếng.
Chu Dương đi qua ôm lấy eo cô rồi quay người đi về hướng cửa.
Đường Nhuệ vẫn đứng ở đấy nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, mãi mới lấy lại tinh thần.
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, bầu không khí lập tức trở nên tốt hơn, Tô Hảo nhìn Chu Dương, đại khái cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa anh và Đường Nhuệ.
Sau khi vào thang máy, anh ôm chặt cô vào lòng, mặt đối mặt, Tô Hảo tựa vào ngực anh, hơi giãy dụa muốn thoát nhưng Chu Dương không cho: “Đừng cử động.”
“Anh cho em đến thăm anh ta đã là tốt rồi, nhìn đôi mắt anh ta mà xem, anh chỉ muốn móc nó ra.”
Tô Hảo véo eo anh.
“Con người anh có thể lịch sự một chút không?”
Trước đây cũng như vậy với Tiểu Thất.
“Em đoán xem có thể hay không?” Chu Dương nghiêng đầu nhìn cô, hạ giọng nói.
Tô Hảo: “…”
Rất nhanh đã xuống tầng 1, xung quanh bao trùm bởi mùi nước khử mùi đặc trưng của bệnh viện, tuy tầng 8 là phòng đơn VIP, không nhiều người nhưng lại tăng thêm sự cô quạnh.
Toàn bộ tầng 1 đều là khu cây xanh, ngoài ra còn có phòng bệnh thường, thỉnh thoảng còn có những tiếng hét đau đớn của bệnh nhân truyền đến. Tối đến, nơi đây trông có vẻ thê lương và đáng sợ.
Chu Dương hạ giọng nói với Tô Hảo: “Sinh nhật mẹ anh em định tặng gì?”
Tô Hảo lấy lại tinh thần, nói: “Không nói cho anh biết.”
“Vậy sao?” Anh không quá để tâm, ôm cô ra khỏi bệnh viện, lúc này cô mới hiểu những lời anh nói là để phân tán sự sợ hãi của mình lúc ở trong đó.
Cô quay sang nhìn anh.
Chu Dương đã mở cửa xe đẩy cô vào.
Vừa lên xe, điện thoại Tô Hảo đột nhiên đổ chuông. Lúc đầu cô tưởng là chú Đường nhưng lại là Đường Nhuệ, cô khựng lại một chút rồi cũng quyết định nghe máy: “Alo.”
“Tô Hảo.” Ở đầu bên kia, giọng nói luôn trong trẻo của Đường Nhuệ lại hơi khàn: “Anh thật sự hối hận rồi, Tô Hảo, anh có thể tiếp tục đợi em không?”
Anh ấy nghẹn ngào không nói lên lời.
Tô Hảo cũng ngẩn người trước những lời này.
Giây sau, điện thoại cô bị cướp lấy, Chu Dương lạnh nhạt nói: “Biết khóc thì giỏi lắm à?”