test

Biên tập viên đề cử

Kiếp trước, ta nhắm mắt xuôi tay trên giường sinh nở, còn kẻ đáng ra phải chịu tang ta lại vội vã khoác lên mình bộ tân hôn rực rỡ.

Thời khắc ta hấp hối, phu quân ta tay đã cầm sẵn thiệp cưới mới, tay kia còn ung dung điểm trang cho người kế muội.

Huynh trưởng tay nâng thánh chỉ, khẽ cất tiếng cười nhạt:

“Hoàng thượng lại muốn Thẩm gia chúng ta tiến cúng thêm một vị đích nữ để kết tình thông gia.”

Ta được tái sinh, đúng vào cái lúc ả ta đang ôm mặt, điêu ngoa giả dạng bị ta hãm hại.

Không một chút do dự, ta xoay cổ tay, đem cây trâm vàng ròng ấn mạnh lên gò má mịn màng của ả, khiến làn da trắng sứ kia tức khắc lõm sâu.

“Đã muốn dựng nên cái tiếng ác độc cho vị đích nữ này,”

Ta kề sát vành tai ả, thì thầm bằng một giọng cười khẽ, đủ lạnh lẽo để máu từ vết trâm rỉ ra từng giọt:

“Thì ít nhất cũng phải nhuốm chút máu tươi mới xứng danh chứ.”

37 chương
Sủng

Truyện: Tiểu Lôi [Full]

Tác giả: 二大王

Thể loại: Kinh dị, Linh dị, Trả thù

Dịch: Cá Mặn Rất Mặn - H.S 

Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức, đa tạ!

___________________________

Sau khi tôi quen được bạn gái, những điều kỳ lạ bắt đầu liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên, đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đến tìm tôi, tiếp đó thì các cô gái trong lớp tôi lần lượt ch.ết một cách bí ẩn.

Vẻ mặt mẹ tôi thay đổi 180 độ: Bạn gái của con không phải là người, tìm một cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta.

41 chương
Khác

(I)
Công không bao giờ uổng phí, chỉ là người đó… không phải em.

(II)
Ngày Nguyễn Vụ rời đi, tiếng động cơ gầm rú của trường đua Nam Sơn vang vọng suốt đêm không dứt.

Tần Tri Dự xuống xe, chỉ nói một câu: “Cứ như vậy đi.”

Về sau, trong chiến hỏa mịt mù nơi biên cương, Nguyễn Vụ gặp lại cố nhân.

Người bạn ngập ngừng hồi lâu: “Mãn Mãn, về nhà đi.”

Nguyễn Vụ đứng dậy vẫy tay: “Không về nữa. Chúc anh Nam thượng lộ bình an.”

(III)

Gặp lại lần nữa, Tần Tri Dự đã vượt qua bảy năm dài đằng đẵng cô độc, cả người lạnh lùng cô tịch hơn xưa gấp bội.

Tại lễ cưới của người bạn, người đông như mắc cửi, Tần Tri Dự liếc mắt một cái đã thấy cô.

Mượn hơi men, người bạn nói: “Năm năm không có tin tức gì từ em, A Dự chẳng khác nào cái xác không hồn. Những dải cờ cầu nguyện trên cao nguyên Tứ Xuyên – Tây Tạng, những chiếc lungta tung bay, cả bùa bình an anh gửi cho em — đều là do cậu ấy.”

Nguyễn Vụ gượng gạo gỡ móng tay, không nói một lời.

Tần Tri Dự nhìn cô trong đám người, thấy cô im lặng, chẳng nói lấy một câu với mình.

Vì thế, dù trái đất có quay mãi không ngừng, thì giữa Đông chí và Kinh trập cũng sẽ chẳng bao giờ có ngày hội ngộ.

Bác sĩ của đội cứu trợ y tế quốc tế VS Công tố viên lạnh lùng kiêu ngạo

Lời tác giả: Hoa có thể tàn, người có thể ngẩn ngơ, nhưng tình yêu của Song Ngư sẽ chẳng bao giờ nói lời chia ly.

Tóm tắt một câu: Sau Đông chí là Kinh trập.

Chủ đề: Tình yêu có thể vượt qua muôn vàn gian khó.

65 chương
Đô Thị

Văn án:

Ôn Thời, một "bình hoa" trong giới giải trí nổi tiếng nhờ việc chính mình tự đổ tiền nghiệp diễn, không có tí kỹ năng diễn xuất nào, và luôn dính tin đồn leo giường khắp nơi. Đúng khoảnh khắc cô gõ cửa phòng ảnh đế Giang, cô đã thức tỉnh! Thì ra cô chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết.
Cô chính là một fan cuồng não tàn của nam chính, không những gõ cửa phòng nam chính dưới ống kính livestream để tỏ tình cuồng nhiệt, mà còn trong show thực tế liên tục "làm trò con bò" trở thành đối tượng bị so sánh với nữ chính và bị toàn mạng xã hội ghét bỏ. Cuối cùng, cô bị người cha ác độc đóng gói gửi ra nước ngoài, sống một đời đau buồn tủi nhục.

Trích đoạn:

(1) Giang Trì Ấp vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Vừa rồi, khi Ôn Thời đứng bên cạnh, anh liên tục nghe thấy những suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng khi cô bước ra xa hơn hai mét, anh lại không nghe thấy gì nữa.

Bây giờ, anh thực sự nghi ngờ rằng đầu óc mình đã bị va đập đến hỏng rồi.

“Trì Ấp?” Lư Minh thấy sắc mặt anh khác thường, lo lắng hỏi: “Có chỗ nào không ổn à?”

Giang Trì Ấp ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh có chắc chắn với bác sĩ rằng đầu óc tôi không có vấn đề gì chứ?”

“Không có gì, chỉ là chấn động nhẹ thôi mà. Cậu thấy không khỏe ở đâu à?” Lư Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giang Trì Ấp bóp nhẹ thái dương, khẽ nói: “Có lẽ tôi nên đi khám bác sĩ tâm lý thì hơn…”


(2) Giang Trì Ấp nhìn cô ăn như một chú cún con, vừa ăn trong đầu vừa kêu lên "ưm ưm", trong lòng cũng dần nguôi ngoai.

Cầm lấy chiếc thìa, anh bắt đầu suy ngẫm.

Anh từ khi nào mà lại chú ý đến cô như vậy?

Anh nhét một thìa cơm vào miệng, vừa nhai mạnh vừa nghĩ.

Không đúng, đột nhiên có thể nghe được suy nghĩ của một người, nếu không để ý mới là lạ!

Nghe tiếng người đối diện vừa ăn vừa kêu "ưm ưm", anh gần như muốn ôm mặt, một mỹ nhân lạnh lùng như vậy, sao lại có thể phát ra âm thanh dễ thương thế này!

Giang Trì Ấp cảm thấy khả năng mình bị rối loạn tinh thần là lớn hơn cả, về phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi!


(3) Dây treo vừa hạ xuống, Giang Trì Ấp loạng choạng suýt ngã.

Hóa ra nãy giờ cô luôn dán mắt nhìn về phía này nhưng chỉ lo nhìn Tô Di Ninh thôi, phải không?

Anh quay đầu liếc nhìn Tô Di Ninh một cái, trong mắt đầy sự soi mói. Cũng bình thường thôi, có gì ngầu chứ!

Bên kia, Ôn Thời đã nhanh chóng chạy đến bên Tô Di Ninh, hai mắt sáng rực lên nhìn cô ấy: “Chị Tô, chị thật giỏi quá! Em chưa từng thấy ai quay cảnh treo dây đẹp như chị. Chiều nay em cũng phải quay cảnh treo dây, chị có thể chỉ dạy em được không?”.

Nghe lời khen ngợi, Tô Di Ninh mới liếc nhìn cô một cái: "Giờ chị không rảnh, để lúc khác.”

“Dạ, được!”

Giang Trì Ấp khó chịu liếc cô một cái. Cái gì mà được với chẳng được, rõ ràng là Tô Di Ninh đang trả lời qua loa cho xong, vậy mà cô còn cười ngây ngô như một đứa ngốc.

Cô ấy giỏi cảnh quay treo dây, nhưng có giỏi bằng anh không? Người ngay trước mắt thì không hỏi, lại cứ đâm đầu vào những thứ xa vời đâu đâu.


(4) Cô giải thích tiếp: “Cô gặp một người đàn ông mà cô có cảm tình, thích anh ta, ánh mắt sẽ không tự chủ mà dán chặt vào anh ấy. Nhìn hàng lông mày, nhìn đôi môi, nhìn đâu cũng thấy đẹp, còn muốn khám phá thêm ưu điểm của anh ta.”

“Đó chẳng phải là kẻ biến thái sao?”

Ôn Thời không ngờ Tô Di Ninh lại ngây thơ như vậy, lập tức bật cười: “Không làm kẻ biến thái thì làm sao yêu nhau được?”

“Ôn lão sư kinh nghiệm phong phú nhỉ.” Giang Trì Ấp nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

Ôn Thời hời hợt đáp: “Coi như là vậy đi.” Dù sao cô cũng đã đóng không ít phim tình cảm mà...

Giang Trì Ấp khẽ hừ một tiếng, giơ tay cài lại chiếc cúc áo cuối cùng.

Đúng là đồ đàn ông keo kiệt!

Ôn Thời thầm mắng trong lòng, chẳng phải đây là đang dụ cô tháo cúc áo cho anh sao?

Nghe xong câu cuối cùng của cô, Giang Trì Ấp suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc chết.


(5) Giang Trì Ấp đứng bên cạnh, nghe thấy những lời tự nhủ trong lòng cô, ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì lộn xộn vậy? Sao cô biết sau này Bạch Lê và Tô Di Ninh sẽ không hòa hợp?

Bình thường cô nói chuyện và hành động cũng rất bình thường, chắc không phải đầu óc có vấn đề chứ…

Giang Trì Ấp xoa xoa trán, nghĩ: Nếu đúng là đầu óc có vấn đề, thì cũng khá hợp với anh, vì giờ anh cũng suốt ngày nghi ngờ mình là một kẻ điên.

Cả ngày có thể nghe thấy suy nghĩ của cô không nói, bị cô ghét bỏ nhưng vẫn luôn muốn ở bên cạnh cô. Nếu không điên thì là gì nữa chứ.


(6) Trước đây cô không thích Giang Trì Ấp, nhưng món anh nấu cô vẫn ăn rất ngon, cho nên điều quan trọng nhất không phải là người, mà là món ăn có ngon hay không!

Nghe vậy, Giang Trì Ấp tức đến mức suýt ném muôi canh đi.

Quả nhiên cô ấy chỉ thích đồ ăn anh nấu, chứ không phải thích anh!

Ơ? Đợi đã…

Từ khi nào anh lại quan tâm đến việc cô có thích mình hay không?

Chẳng lẽ tinh thần của anh lại có vấn đề nữa rồi?


(7) Giang Trì Ấp lại bị dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho xao xuyến, đôi mắt trầm lặng nhìn cô một lúc, rồi mới nắm lấy tay cô, kéo cô dậy khỏi ghế sofa và đưa cô về phòng.

Vừa nằm xuống giường, Ôn Thời đã ngủ say, Giang Trì Ấp không nấn ná lại lâu. Anh đắp chăn cho cô cẩn thận rồi rời khỏi phòng.

Anh đổ phần nước mật ong còn lại, vừa rửa cốc vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Ôn Thời, nụ cười trên môi dần dần lan rộng.

Một tay chống lên bồn rửa, tay kia nửa che mặt, cảm thấy mình đúng là điên rồi.

Chăm sóc một con mèo say rượu mà lại vui đến thế, nửa đêm rửa cái cốc thôi cũng cười ngây ngô như một tên ngốc.

Dù biết rõ điều này chẳng bình thường, nhưng Giang Trì Ấp không thể nào kiềm chế được. Tiếng cười trầm thấp của anh nhanh chóng vang lên trong bếp.

216 chương
Đô Thị

Thẩm Xuân là tiểu thư mà phủ Thừa Ân Bá vừa tìm được từ một ngôi làng. Nàng không biết mấy chữ, đến cả Tam Tự Kinh cũng không đọc nổi trọn vẹn. Vậy mà một người như nàng lại được gả cho Tạ Ngọc - đệ nhất mỹ nam của Trường An, một thiên tài có học vấn uyên thâm.

Việc này khiến Tạ Ngọc trở thành trò cười lớn nhất Trường An.

Ngày thành hôn, Thẩm Xuân nhận ra Tạ Ngọc chính là chàng thiếu niên mà năm đó nàng chỉ gặp một lần nhưng đã say mê không dứt.

Sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng nhạt nhòa. Để báo ân, Thẩm Xuân muốn khiến hắn thích mình, nên cố thu mình lại, nhẫn nhịn mọi thứ.

Chiếc áo nàng thức đêm khâu vá, hắn quay lưng liền vứt bỏ. Chén canh nàng nấu đến mức tay bị thương, hắn chỉ nhấp môi rồi lạnh lùng nhổ ra.

Cho đến một ngày, Thẩm Xuân phát hiện mình nhận nhầm người. Người mà nàng thầm thương bao năm không phải Tạ Ngọc, mà là đại ca của hắn!

Nhận ra sự thật, Thẩm Xuân rơi nước mắt, ném xuống một lá thư hòa ly đầy lỗi chính tả rồi lập tức bỏ chạy, đi tìm chàng trai mà nàng thực sự yêu.

...

Ai ai cũng biết Tạ Ngọc không yêu thê tử. Ở kinh thành, có kẻ thậm chí còn lập cược xem bao lâu hắn sẽ bỏ vợ.

Nhưng rồi, khi hạ nhân mang tin Thẩm Xuân bỏ trốn cùng lá thư hòa ly đến, ai nấy đều nghĩ rằng Tạ Ngọc sẽ như trút được gánh nặng.

Thế mà… họ lại thấy vị công tử thanh tao kiêu ngạo của Tạ gia siết nát chén trà trong tay, đáy mắt lóe lên sát khí.

Hắn giăng thiên la địa võng, nhất định phải bắt nàng trở về.

Nhân vật chính: Thẩm Xuân, Tạ Ngọc

118 chương
Khác

Thể loại: Đô thị hiện đại, Hào môn thế gia, Tình cũ không rủ cũng tới, Con cưng của trời, Chính kịch

Văn Án

【Truyện dài, bởi vì đây là tám năm tình yêu đầy thăng trầm của họ】

Thời kỳ đầu: Công tử chán đời × Nữ sinh tỉnh táo

Tái ngộ: Đại lão quyền cao chức trọng trong giới Bắc Kinh × Nữ đạo diễn tài năng

Tái ngộ sau thời gian dài × Gương chưa vỡ nhưng vẫn phải lành × Giai đoạn sau chuyển hướng giới giải trí

Tỷ lệ thời gian quá khứ và hiện tại cân bằng, không phải kiểu “gương vỡ lại lành” chính thống.

“Ngày trước em từng nói, chúng ta hãy chia tay trước khi tuyết rơi. Sau đó em dọn đến một thành phố không bao giờ có tuyết, định dựa vào ký ức để sống nốt phần đời còn lại.”

Phân cảnh tái ngộ:

Đêm mưa nơi ngoại ô, phía trước Lương Quyến là phim trường rực rỡ ánh đèn đang đợi cô quay lại chủ trì toàn cục;

Phía sau là Lục Hạc Nam đứng trong vũng nước tăm tối, chỉ cầu cô một ánh nhìn đoái thương.

Lương Quyến không hề do dự, nhấc chân định bước vào ánh sáng phía trước.

Đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, cô hơi nghiêng đầu, giọng nói nhạt nhẽo và xa cách: “Phải rồi, vừa rồi quên chúc mừng sếp Lục vì đón quý tử.”

Người luôn từ tốn cao quý như Lục Hạc Nam đêm nay lại phát điên giữa cơn mưa.

Anh nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Lương Quyến, em phải biết, anh không hứng thú cũng không có nghĩa vụ làm cha dượng cho con của người khác.”

“Trừ khi, mẹ của đứa trẻ đó là em.”

Thiên hạ đều nói, công tử và nữ sinh, nghe đã biết không có kết cục tốt.

Lục Hạc Nam không tin vào số phận, anh nhất định muốn cùng Lương Quyến có một cái kết viên mãn.

*

Giới thiệu nữ chính:

Thời đại học, Lương Quyến từng yêu một công tử nổi tiếng của Kinh Châu – một mối tình rực rỡ mà kết thúc chẳng đi tới đâu.

Năm chia tay, cô chẳng được lợi lộc gì, suýt nữa còn mất cả mạng.

Có lẽ vì thấy cô quá thảm, người đàn ông đó mới để lại cho cô một lời hứa vô thưởng vô phạt: “Sau này có chuyện gì không thể giải quyết, dù có rắc rối cỡ nào, dù nhà họ Lục có sụp đổ hay không, chỉ cần trên báo chưa đăng cáo phó của Lục Hạc Nam, em đều có thể tìm người của anh để giải quyết.”

Năm thứ năm không qua lại với nhau, lần liên lạc lại là khi Lương Quyến ngượng ngùng đến tìm Lục Hạc Nam để anh thực hiện lời hứa: “Anh có thể giúp em liên hệ một bác sĩ khoa tim mạch ở Cảng Châu được không? Loại phù hợp để phẫu thuật tim cho trẻ sơ sinh ấy.”

*

Giới thiệu nam chính:

Nửa đời đầu của Lục Hạc Nam luôn tin vào triết lý “sống được ngày nào hay ngày đó”.

Mãi đến năm 24 tuổi, lần đầu đến Bắc Thành, anh mới đem cả nửa đời còn lại giao vào tay một cô gái phương Bắc không dịu dàng cũng chẳng ân cần. Lúc đó, anh mới dám mơ ước xa vời – rằng đời này có thể sống lâu trăm tuổi.

Năm năm sau khi chia tay, mỗi đêm cô đơn không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy đôi mắt đầy đau thương nhưng vẫn kiên cường không chịu rơi lệ của cô.

Cô từng nói: “Lục Hạc Nam, em không muốn lừa mình dối người cùng dầm tuyết cùng bạc đầu, nếu mối tình này vốn không có kết cục tốt, vậy thì hãy chia tay trước khi tuyết rơi.”

“Chúng ta đừng để lại hồi ức cho nhau, cũng đừng chừa đường lui cho chính mình.”

*

Từ đầu đến cuối, cả hai đều yêu một cách đàng hoàng, không có bất cứ mối quan hệ mờ ám nào.

Nữ chính luôn tỉnh táo, độc lập – không yếu đuối, không ủy mị, không “làm màu”.

Nhân vật chính: Lương Quyến × Lục Hạc Nam

Một câu tóm tắt: “Cùng dầm tuyết đến bạc đầu – là lời nói dối của em.”

Thông điệp: Hãy là người tỉnh táo dù đang yêu.

196 chương
Đô Thị

Vân Thiển Nguyệt bất ngờ nổi tiếng, nhưng vừa tham gia chương trình lại bị bắt gặp đang nôn nghén ngay trên sóng livestream. Cư dân mạng xôn xao đoán già đoán non: Ai mới là cha của đứa bé?

Còn Vân Thiển Nguyệt thì nhìn bản cam kết bảo mật của tổ chương trình, trong lòng thầm mắng: Chỉ là một show hẹn hò thôi mà, đến mang thai rồi cũng không được giải ước à?

Thế là cô đành dè dặt, cẩn trọng từng bước, chỉ sợ khán giả phát hiện ra ảnh đế Cảnh Vọng Thư – người cùng tham gia chương trình – chính là bạn trai cũ đồng thời cũng là cha đứa bé trong bụng cô.

Ảnh đế Cảnh Vọng Thư, người bị fan tưởng sẽ độc thân cả đời, không ngờ vừa lên sóng đã bị bóc mẽ là điển hình của “tiêu chuẩn kép” trứ danh.

Khán giả cười nghiêng ngả:

“Chúng tôi thích nhất là xem hai người giả vờ không quen biết đấy!”

51 chương
Đô Thị

Vân Kiểu là nha hoàn thông phòng của Tạ Duẫn Khâm.

Không phải thê, cũng chẳng phải thiếp,  cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ có chút địa vị hơn mà thôi.

Ba tháng sau ngày Tạ Duẫn Khâm thành thân, nàng chuộc lại tự do.

Từ đó, trời rộng đất cao, mỗi người một ngả.

Nàng chẳng còn vì hắn mà rơi dù chỉ nửa giọt lệ.

40 chương
Sủng