Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó
Chương 79: Ngoại truyện 9
Ẩm thực vùng Tây Bắc chủ yếu là các món bột mì, khác hẳn với miền Nam chuộng cơm.
Trước khi Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh về Bắc Nguyên, mẹ Lục sợ con dâu không quen đồ ăn địa phương nên đã cẩn thận nhắn tin hỏi trước về khẩu vị và sở thích ăn uống của cô.
Với sự chuẩn bị chu đáo cùng tài nấu nướng điêu luyện của mẹ chồng, bữa cơm đầu tiên của Tiền Đa Đa ở Bắc Nguyên diễn ra vô cùng ngon miệng.
Trong bữa ăn, mẹ Lục cầm đũa công liên tục gắp đồ cho con dâu, nhiệt tình như ngọn lửa rực cháy.
Bát cơm của Tiền Đa Đa chưa bao giờ vơi.
Cô gái má ửng hồng, liên tục cảm ơn, thấy thức ăn trong bát đã chất thành núi liền cười ngượng ngùng: “Dì ơi, con không ăn hết đâu, dì cứ tự nhiên dùng bữa đi ạ.”
“Người trẻ các con bận rộn, tiêu hao nhiều năng lượng, phải ăn thật no vào.” Mẹ Lục mỉm cười hài lòng, “Đa Đa ăn uống thanh lịch lại ngon miệng lắm, dì thích ngắm con ăn lắm.”
Điều này mẹ Lục nói không ngoa.
Là một food blogger chuyên nghiệp, cách ăn uống của Tiền Đa Đa được đánh giá thuộc hàng top. Một trong những lý do cô nổi tiếng trên mạng là ngoài gương mặt xinh đẹp thì chính là phong thái ăn uống duyên dáng hiếm có.
Thanh lịch, tinh tế, nhưng lại toát lên sức hút kỳ lạ khiến người xem cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nghe lời khen của mẹ Lục, Tiền Đa Đa vừa cảm động vừa bối rối, liếc nhìn bát cơm bên phải rồi chợt nghĩ ra cách: “Dì gắp cho chú đi ạ, bát chú còn trống lắm.”
Mẹ Lục phẩy tay: “Ông ấy già rồi, đủ thứ bệnh tật. Dạ dày không tốt, ăn nhiều một chút là kêu khó chịu ngay. Mặc kệ ông ấy.”
Tiền Đa Đa nhíu mày lo lắng: “Chú bị đau dạ dày sao? Đã đi khám chưa ạ?”
“Viêm nhẹ thôi, uống thuốc Đông y điều trị rồi.” Bố Lục nhếch miệng cười, “Cảm ơn cháu quan tâm.”
“Chú đừng khách sáo ạ.” Giọng cô chân thành, “Điều chúng con mong nhất chính là người lớn luôn khỏe mạnh.”
Nghe vậy, mẹ Lục xúc động không thôi.
Bà âu yếm nhìn cô gái trước mặt, hỏi thêm: “Bố mẹ con dạo này sức khỏe thế nào?”
“Cảm ơn dì quan tâm, bố mẹ con vẫn khỏe ạ.” Tiền Đa Đa trả lời thành thật rồi bất chợt cúi xuống, đũa gẩy nhẹ miếng bào ngư trong bát, “Chỉ là ông bà nội con… hai năm nay nhập viện mấy lần rồi…”
Cô bỗng ngừng lại, nghĩ rằng lần đầu gặp mặt đã nói chuyện không vui thế này thật không phải, vội nở nụ cười: “Nhưng người già thì cũng khó tránh khỏi ạ.”
Mẹ Lục nhận ra sự khác thường khi cô nhắc đến ông bà, giọng dịu dàng: “Con rất thân với ông bà phải không?”
Tiền Đa Đa gắp miếng cá cho vào miệng, nhai nuốt xong mới trả lời nghiêm túc: “Con là đứa cháu gái duy nhất, ông bà rất thương con nên con cũng yêu ông bà lắm.”
Mẹ Lục nheo mắt cười: “Đúng là đứa trẻ hiếu thảo.”
Hai mẹ con tâm đầu ý hợp, câu chuyện cứ thế kéo dài không dứt.
Đúng lúc đó, Lục Tề Minh – người vốn im lặng suốt bữa ăn – ngẩng lên, ánh mắt lướt qua bát cơm đầy ắp của Tiền Đa Đa, lên tiếng: “Mẹ để Đa Đa ăn xong đã. Chuyện gì thì nói sau cũng được.”
Chuyến bay sáng nay không phục vụ bữa trưa, suốt ba tiếng trên máy bay cô gái chỉ kịp ăn hai cái bánh quy.
Chắc hẳn đã đói lắm rồi.
Lục Tề Minh hiểu được tình cảm của mẹ dành cho Tiền Đa Đa. Bởi cô gái của anh vừa xinh đẹp xuất chúng, vừa dịu dàng đáng mến – một vạn người mới có một, bất kỳ bậc phụ huynh nào gặp cũng phải yêu quý.
Nhưng dù có hài lòng đến mấy, cũng không nên làm phiền lúc cô ăn.
Nghe con trai nhắc, mẹ Lục chợt nhận ra, vội vàng nói: “Phải rồi. Đa Đa, dì mải nói chuyện quên mất. Con ăn đi, chúng ta không nói nữa.”
Bà gắp rau xào cho vào miệng, nhìn bát con dâu chợt nhớ: “Thức ăn trong bát con nguội rồi phải không? Đưa dì hâm lại nhé.”
“Không cần đâu ạ.” Tiền Đa Đa vội khoát tay, “Vẫn còn ấm mà. Dì cứ ăn đi ạ.”
Mẹ Lục ngồi xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, nói: “Từ nay về sau chúng ta là một nhà, đây là nhà của con, đừng khách sáo nhé.”
Tiền Đa Đa ửng hồng hai má, gật đầu cười: “Vâng ạ, con biết rồi.”
*
Sau bữa trưa, Tiền Đa Đa định vào bếp giúp rửa bát nhưng vừa mới giơ tay đã bị mẹ Lục cản lại.
“Cả buổi sáng di chuyển đường dài, con mệt lắm rồi.” Mẹ Lục tươi cười nói, “Ra phòng khách xem tivi đi, hoặc vào phòng ngủ nghỉ trưa một lát nhé?”
Tiền Đa Đa mấp máy môi muốn nói thêm.
Mẹ Lục đã nhanh miệng tiếp lời, giọng dịu dàng: “Biết hai đứa về, chăn ga gối đệm chú dì đều mua mới, giặt sạch sẽ rồi phơi nắng cả buổi. Con cứ yên tâm nằm nghỉ nhé.”
Tiền Đa Đa cảm động: “Cảm ơn chú dì đã bận tâm.”
“Con bé này, khách sáo quá.” Giọng mẹ Lục bỗng vui vẻ hẳn lên, “Bây giờ con gọi chú dì, nhưng chẳng bao lâu nữa là phải đổi thành ‘bố mẹ’ rồi. Chúng ta coi con như con gái ruột, chuẩn bị chu đáo là đương nhiên.”
Tiền Đa Đa cố nài nỉ nhưng không thắng được mẹ chồng tương lai nên đành bất đắc dĩ rút lui.
Cô vừa quay lưng định đi ra thì tiếng mẹ Lục vang lên đầy hóm hỉnh phía sau:
“Lục Chấn Hưng! Vào đây rửa bát!”
Ngoài hành lang, bố Lục vừa đi vệ sinh xong, nghe vợ gọi liền tắt đèn, mặt không biểu cảm đáp: “Vào đây.”
*
Căn nhà của Lục Tề Minh ở Bắc Nguyên rộng khoảng 180m2, ngoài phòng khách và phòng ăn còn có bốn phòng: ba phòng ngủ và một phòng đọc sách. Cả ba phòng ngủ đều được thiết kế như phòng suite riêng biệt với tủ quần áo và nhà vệ sinh riêng, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Khi Tiền Đa Đa bước vào phòng, Lục Tề Minh đang sắp xếp hành lý cho cả hai.
Con gái đi xa thường cầu kỳ, chiếc vali lớn chứa đầy ba phần tư là đồ của cô: quần áo, mỹ phẩm, đồ chăm sóc da, máy uốn tóc… đủ thứ lỉnh kỉnh.
Vali mở toang, người đàn ông cẩn thận lấy từng chiếc váy áo ra treo vào tủ quần áo, sau đó xếp những lọ kem dưỡng da vào tủ gương trong nhà vệ sinh.
Thấy vậy, Tiền Đa Đa ngượng ngùng, má ửng hồng cúi xuống: “Toàn đồ của em thôi, để em tự thu dọn…”
“Sắp xong rồi.” Lục Tề Minh nhẹ nhàng từ chối, “Em nghỉ đi.”
“…” Tiền Đa Đa đành chịu thua, ngồi bệt xuống bàn làm việc. Bỗng cô quay đầu, mắt sáng rực: “Cây guitar kia là của ai thế?”
Lục Tề Minh vừa bước ra từ nhà vệ sinh, liếc nhìn theo hướng cô chỉ: “Của anh.”
“Của anh?!” Tiền Đa Đa tròn mắt kinh ngạc, “Anh biết chơi guitar á?”
Nghe giọng điệu đầy ngờ vực của cô, Lục Tề Minh nhíu mày. Cái nhìn này là sao? Cô nghĩ anh – một gã quân nhân thô kệch – không thể có tế bào nghệ thuật nào sao?
“Hồi nhỏ học vài năm.” Anh trả lời thản nhiên.
Tiền Đa Đa thực sự sốc. “Trời ạ! Sao chưa bao giờ nghe anh hay đồng nghiệp nhắc đến?”
“Lâu rồi không chơi.” Giọng anh bình thản.
Anh học guitar từ thời trung học. Sau khi vào trường quân sự thì gần như không động đến nó nữa.
Tiền Đa Đa hào hứng: “Lần cuối anh chơi là khi nào?”
“Mười mấy năm trước.” Lục Tề Minh thuật lại, “Năm mười tám tuổi, năm nhất ở Học viện Quốc phòng. Trường tổ chức liên hoan văn nghệ tân sinh viên.”
Trong lúc nghe, Tiền Đa Đa phát hiện tủ kính đựng đầy bằng khen và huy chương. Một tấm ảnh cũ kỹ dán bên trong cửa kính thu hút ánh nhìn của cô.
Đó là bức hình chụp tại Học viện Quốc phòng Bắc Kinh. Bên tảng đá khắc tên trường, một chàng trai trẻ mặc quân phục, khuôn mặt thanh tú với ánh mắt đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Đó chính là… Lục Tề Minh thời thanh xuân?
Cô chăm chú nhìn chàng trai trong ảnh. Chàng trai trong ảnh cũng bình tĩnh nhìn cô. Hai ánh mắt vượt qua hơn mười năm thời gian và vô số không gian trừu tượng méo mó giao thoa tại đây.
“Anh… biểu diễn ở liên hoan văn nghệ ấy à?” Tiền Đa Đa thì thầm.
Lục Tề Minh gật đầu: “Ừ.”
“Chơi guitar?”
“Đệm hát.” Anh nhớ lại, “Bị giáo viên chủ nhiệm bắt đi lấp chỗ trống.”
Ánh nắng xuyên qua khe rèm, phòng ngủ chìm trong yên lặng.
Bỗng Tiền Đa Đa hỏi: “Mười mấy năm không đụng đến, anh quên hết cách chơi rồi chứ?”
Khóe miệng Lục Tề Minh khẽ nhếch. Không nói gì, anh với tay lấy cây guitar màu xanh trên tường xuống.
Ánh mắt Tiền Đa Đa lập tức sáng rực như sao trời.
“Hơi cứng tay.”
Lục Tề Minh cúi đầu, dựa vào mép bàn, ngón tay khẽ gảy một hợp âm trầm ấm. “Đánh không hay, cô giáo Tiền thông cảm.”
Ánh nắng tô điểm cho đường nét góc cạnh của anh thêm phần dịu dàng.
Tiền Đa Đa chợt thấy mình như lạc vào miền ký ức xa xôi.
Ngay sau đó, dây đàn được gảy, giai điệu du dương vang lên. Một giọng hát trầm ấm, đầy từ tính thoát ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông, trong trẻo, sạch sẽ, và cực kỳ dễ nhận biết, tựa như một dòng sông uốn lượn từ vũ trụ bao la.
“Anh đếm những vết nứt đóng băng trên cột mốc,
Như đếm những nụ hôn bịn rịn lúc em ra đi.
Lạc đà cõng hoàng hôn,
Nghiền nát buổi chiều tà trên sa mạc xứ người.
Đêm nay, tuyết chiến trường,
Là hóa thân của những cánh hoa linh lan.
Ánh sao trời mà em yêu nhất,
Là ánh mắt dịu dàng như nước của anh khi nhìn về phía em…”
…
Tiền Đa Đa say mê lắng nghe.
Không lâu sau, người đàn ông hát và chơi xong bản nhạc, tiện tay đặt cây đàn guitar xuống bàn. Thấy cô gái nhỏ đối diện mắt sáng ngời, đang ngây người nhìn mình, anh khẽ cười nhạt rồi hơi cúi người, ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve chóp mũi nhỏ nhắn, thanh tú của cô.
“Cô Tiền có muốn nhận xét không?” Anh khẽ hỏi cô.
Tiền Đa Đa mi mắt khẽ run vài cái, ánh sáng trong đồng tử cô lại tập trung. Nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt cô, cô gật đầu, thành thật khen ngợi: “Hay lắm, rất hay!” Nói đến đây, cô hơi dừng lại nửa giây, rồi dò hỏi: “Bài hát này tên là gì vậy? Em chưa từng nghe qua.”
Lục Tề Minh đáp: “Không có tên bài hát.”
“Hả?” Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: “Sao lại không có tên bài hát?”
Người đàn ông im lặng vài giây, rồi nói với giọng rất tự nhiên: “Bài hát này là do anh tự viết.”
Tiền Đa Đa kinh ngạc, đôi môi khẽ hé ra khép lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lục Tề Minh nhìn thẳng vào cô, đầu ngón tay khẽ lướt trên má cô gái mềm mại, hồng hào, rồi lại khẽ nói: “Khi ở Herat. Hơn một năm đó, ngày nào anh cũng nghĩ về em, nhớ về em, nên đã viết đoạn lời và phổ nhạc này. Vốn dĩ không định làm trò cười trước mặt em đâu…”
Nói đến đây, anh cúi đầu ghé sát vào cô hơn, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Có thể hơi sến, em đừng chê nhé.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú ở khoảng cách gần như vậy, lòng Tiền Đa Đa vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, cảm xúc lẫn lộn.
Mắt cô nóng ran, không kìm được đưa hai tay ôm lấy cổ anh, thân mình cũng tựa vào lòng anh, khẽ nói chậm rãi: “Làm sao đây. Lục Tề Minh, em thật sự rất thích anh. Ngày hôm nay còn yêu anh hơn cả ngày hôm qua.”
Anh mỉm cười rồi hôn môi cô.
Má cô ửng hồng, đôi mắt cũng ướt át. Cô khẽ nhắm mắt lại, ôm chặt anh hơn và đáp lại anh càng nồng nhiệt hơn.
Môi lưỡi hòa quyện, hơi thở giao thoa.
Đang hôn nhau say đắm, Tiền Đa Đa bỗng mở bừng mắt – cô cảm thấy cơ thể mình bị người đàn ông bế bổng lên, hai chân cũng bị tách ra, vòng quanh eo anh.
Lục Tề Minh vững vàng đỡ lấy mông cô bằng cánh tay, vừa hôn sâu cô, vừa đi về phía phòng tắm.
Mặt cô gái đỏ bừng, tóc hơi rối, người cô ngây ra. Lông mi khẽ rung vài cái, cô hỏi một cách mơ hồ, không rõ ràng giữa môi lưỡi anh: “Anh làm gì vậy?”
“Đi tắm.” Giọng người đàn ông kiềm chế, bình tĩnh, nhưng lại hơi khàn khàn: “Rồi ngủ trưa.”
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa lúc này đến tai và cổ cũng đỏ bừng. Cô khẽ giãy giụa, vừa giãy vừa nhỏ giọng cãi lại: “Chú dì đang ở ngoài kia, anh có thể đừng như thế không. Nhịn một chút đi mà.”
Bố mẹ chồng ở ngay phòng khách cách một cánh cửa mà anh lại muốn làm chuyện đó với cô trong phòng ngủ…
Anh điên rồi sao?
“Không nhịn được.”
“…”
Lục Tề Minh nghiêng đầu, khẽ cắn một cái vào vành tai ửng đỏ của cô rồi thì thầm tiếp: “Bố mẹ chiều nay có việc phải ra ngoài, hai tiếng đồng hồ không có ai ở nhà. Chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Cô mặt đỏ bừng, mắt mở to. Trong lúc cấp bách, cô buột miệng thốt lên: “Anh không phải đã thay giường rồi sao, tối không được à?”
“Giường sẽ không phát ra tiếng động.” Lục Tề Minh nói: “Em thì có phát ra tiếng.”
Mặt Tiền Đa Đa nóng đến mức không còn cảm giác gì nữa, cô lắp bắp nói: “Em, em có thể không phát ra tiếng động mà.”
Người đàn ông sải bước dài, ôm cô gái vào cửa phòng tắm.
Sau đó, anh khóa trái cửa lại, đặt cô lên bồn rửa mặt rồi dùng ngón cái ấn nhẹ và xoa chậm rãi lên đôi môi đỏ hồng, hơi sưng của cô.
Mắt cô gái càng lúc càng ướt át, hơi thở càng lúc càng loạn, bị anh k.ích thí.ch đến mức toàn thân nóng bừng và ngứa ngáy.
Lục Tề Minh nhìn cô từ trên cao xuống, như thể đang suy nghĩ về tính khả thi đề nghị từ miệng cô.
Cô không phát ra tiếng ư?
Một lát sau.
“Không được.”
Anh cúi xuống, cắn một cái vào xương quai xanh màu hồng đào của cô, giọng điệu lười biếng và tùy ý: “Anh chỉ thích nghe em kêu thôi.”